Tôi là Khanh Ngô, một doanh nhân Mỹ gốc Việt sinh năm 1980. Nhìn tôi của ngày hôm nay, bạn sẽ không nghĩ đến TÔI cách đây 16 năm về trước – vâng, TÔI BỊ MẮC KẸT, mắc kẹt trên chính đất Mỹ, mắc kẹt trong chính cuộc đời mình, trong những loay hoay trăn trở tưởng chừng không thể thoát ra được, bản thân tôi tràn đầy tự ti, mặc cảm, chẳng dám thể hiện mình.
Và hôm nay tôi rất muốn kể cho bạn nghe về cuộc đời và sự nghiệp của tôi, trải qua bao thăng trầm cho đến lúc tôi thành công và muốn trả ơn cuộc đời.
Bố mẹ tôi là người gốc Quảng Trị, đến Đồng Nai lập nghiệp và sinh sống. Chính tại nơi đây, tôi được sinh ra và lớn lên. Tôi yêu mảnh đất này, dù ký ức ngày ấy là những lần đói ăn đến co ro nằm khóc, là những lán trại dựng tạm nay đây mai đó trong rừng trong rẫy, gia đình tôi không có nhà, nhưng tôi có một mái nhà. Thế nhưng cuộc đời tôi đã sớm rẽ ngoặc, đánh dấu cho những bước đường trưởng thành đầy chông chênh.
Ba mẹ tôi muốn thoát nghèo, thoát khỏi cái đói hàng đêm quấn lấy anh em tôi. Và Mỹ là miền đất hứa. Mười tuổi, tôi chia tay Việt Nam và sang Mỹ sinh sống cùng mẹ, anh trai và em gái. Đến Mỹ có lẽ là giấc mơ của nhiều người, nhưng giấc mơ ấy không đến với ba. Ba tôi không được đi, đó là một trong những ngày buồn nhất, với tôi, với ba, với cả ký ức trong những tháng ngày sau đó trên đất Mỹ của mẹ và anh em chúng tôi. Đất Mỹ không đẹp như mơ, và giấc mơ lớn nhất của tôi tại thời điểm đó là được gặp lại ba, thế mà 19 năm sau tôi mới có cơ hội trở về Việt Nam, gặp lại ba lần nữa.
Cậu bé lớp 5 ngày ấy đặt chân lên một mảnh đất xa lạ, cậu bé hoàn toàn không biết tiếng Anh, không có ba bên cạnh, mẹ làm việc đến 16 tiếng một ngày xoay xở lo cho cả ba anh em. Cậu cũng chẳng biết cách làm quen với bạn bè mới, khác biệt văn hóa và ngôn ngữ dần đẩy cậu xa cách hơn. Nơi cậu ở chẳng có cộng đồng người Việt, cậu bị các bạn cùng lứa tại trường trêu ghẹo và ăn hiếp do mình khác biệt, lần đầu tiên cậu hiểu được ý nghĩa của từ “Kỳ thị”. Vậy là cậu chỉ có nỗi nhớ, sự mặc cảm, tự ti làm bạn đồng hành. Lớp 5, cậu hãy còn non nớt, tính cách vì thế cũng chịu ảnh hưởng lớn bởi quãng thời gian đi học, tự thu mình trong vỏ bọc do chính mình tạo ra. Cậu cô đơn trong thế giới của riêng mình như thế, rồi luôn tự đặt cho mình câu hỏi: Bản thân mình có giá trị gì không?
Cuộc sống và việc học ngày ấy trở nên khắc nghiệt y như cái khí hậu khi gió tuyết, khi nóng đến gắt người nơi tiểu bang khu vực Bắc Mỹ này vậy. Trong khu ổ chuột cậu sống, thứ ánh sáng duy nhất giúp cậu nỗ lực, tiếp tục bước đi chính là mong mỏi được gặp lại ba, mong được đoàn tụ gia đình và đền đáp công lao vất vả của mẹ. Và với cậu lúc ấy, con đường để đến được với ánh sáng chỉ có thể là học, học thật chăm chỉ, kiếm được việc làm ổn định, rồi cậu có thể kiếm tiền và giúp đỡ gia đình, trở về Việt Nam.
Với quyết tâm ấy, năm 2004, cậu hoàn thành việc học và nhận tấm bằng tốt nghiệp Khoa học ngành Vật Lý Lượng Tử. Cậu cũng may mắn xin được một chân nghiên cứu cho một công ty khá lớn. Cậu đã cố gắng không ngừng để được đi trên con đường dẫn đến ánh sáng cậu mơ ước. Nhưng ánh sáng vẫn không tới với cậu.
Một tấm bằng đại học – là khoản nợ học phí 79,000 đô la. Một công việc tốt ở công ty lớn – là 12 tiếng làm việc mỗi ngày, chỉ đủ trang trải chi phí sinh hoạt. Vỏ bọc cậu đã thu mình vào từ những năm ấu thơ, đến khi trưởng thành vẫn không thể thoát ra được. Đi làm, có một công việc – nhưng cậu không thể gọi đó là sự nghiệp. Và rồi…
Tôi có công việc, nhưng tôi không tự do, tôi không tự do cả về thời gian, tài chính, ngay cả giấc mơ – tôi còn không dám tự do mơ nữa, tôi sợ hãi giấc mơ sẽ không thành hiện thực. Đi làm – trả nợ – đi làm – trả nợ, vòng xoáy ấy bao lấy tôi và chiếm trọn suy nghĩ của tôi, tôi không còn giấc mơ, không còn đam mê. Ngoài khoản nợ sinh viên thì tôi còn mắc nhiều món nợ khác. Tôi không giúp được gì cho mẹ, cũng không đủ trả nợ thời đi học.
Mọi toan tính đều hỏng hết. Đam mê và hoài bão những ngày còn đi học, giờ như bị nhấn chìm. Tôi lại mắc kẹt lần nữa, nhưng giờ đến cả con đường nào cho tôi đến với ánh sáng, tôi còn không biết. Ngày ấy con đường của tôi là học, lớp 5 sẽ đến lớp 6, rồi trung học sẽ vào đại học, tốt nghiệp sẽ tìm việc làm, tôi còn có con đường để phấn đấu. Giờ đây, tôi đã có việc làm, tôi bước tiếp về đâu? Tôi lạc lối, mất phương hướng. Tôi ước gì mọi thứ có thể đơn giản và rõ ràng như hồi còn đi học. Tôi không biết bắt đầu từ đâu và nên làm gì. Cuộc sống lúc ấy như một cái hố sâu, là thời điểm tăm tối nhất của đời tôi.
Nhưng cơ duyên đã đến vào cái ngày tôi được gặp Michael Mo, người thầy có tấm lòng cao quý. Với tôi, Michael không chỉ là thầy mà còn là người cha, người cha thiếu vắng trong cả tuổi thơ tôi, và bạn biết không – Michael bằng tuổi tôi. Vào lúc tôi mắc khoản nợ kết xù, Michael là triệu phú. Tôi làm việc 12 tiếng mỗi ngày, không thể về quê thăm ba, không phụ giúp nổi mẹ – Michael tự do thời gian, tự do tài chính. Tôi nhút nhát, tự ti – Michael tràn đầy năng lượng, cởi mở và được nhiều người yêu mến. Trong suốt hai năm, tôi đã chỉ dám đứng từ xa, lặng lẽ bắt chước theo từng trang phục, từng cử chỉ, lời nói của Michael, như quan sát một tượng đài mà mình chẳng bao giờ chạm được, chẳng bao giờ trở thành. Cảm giác vô dụng xâm chiếm lấy bản thân, tôi tự nghi hoặc chính mình: tôi có thể thoát ra khỏi vòng xoáy này không?
Thế rồi một ngày, ngọn lửa đã thắp lên trong tôi, Michael đã chú ý và mở ra cho tôi một chân trời hoàn toàn khác. Michael đã dạy cho tôi từng bài học nho nhỏ, từng triết lý trong cuộc sống, từng lối tư duy suy nghĩ. Tôi chưa từng gặp được ai sáng suốt và thông thái như thầy cả. Chính thầy đã đưa tay ra và kéo tôi ra khỏi cái hố đen cuộc đời ngày đó.
Qua 16 năm được thầy dìu dắt và chiếu cố trong lĩnh vực kinh doanh, tôi đã đạt được một số thành tựu cho bản thân. Không những thế, tôi đã đạt được sự tự do thời gian và tự do tài chính. Hơn hết, tôi đã trả được hoàn toàn khoản nợ sinh viên khổng lồ ngày trước, từ đó có đủ khả năng giúp đỡ cho chính gia đình mình. Tôi đã đền đáp được những ngày khó nhọc của mẹ và tự mình mua tấm vé máy bay về Việt Nam đoàn tụ với ba. Mọi cay đắng cuộc đời rồi cũng đơm hoa kết trái tạo ra thành công và cuộc sống ấm no ngày hôm nay.
Cuối cùng tôi hiểu được rằng chính mình phải đứng lên và nắm lấy tương lai của mình, vạch ra một hướng đi riêng và tự tạo ra hạnh phúc bằng chính đôi bàn tay mình có. Năm 33 tuổi, tôi đánh dấu mốc kiếm được một triệu đô la đầu tiên trong đời. Tôi sở hữu hai cuốn sách mang tên mình và ba tác phẩm audio riêng bằng tiếng Anh. Hơn 100.000 người trên khắp năm quốc gia là số người tôi đã hỗ trợ và giúp đỡ cho đến nay.